Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai
Phan_14
Khinh Lăng, thanh âm rất nhẹ:
"Vậy muội không phải là muội muội của ta sao? Muội tên là gì?" Hắn nhìn dung mạo xa lạ
này, nhưng thần thái lại hoàn toàn rất quen thuộc khiến cho trong lòng ngũ vị tạp trần. Sau
khi sinh bệnh, nàng đột nhiên thay đổi đến kỳ lạ, nhưng vạn lần không ngờ trong thân thể này
lại là một linh hồn hoàn toàn khác. Chỉ sợ bây giờ chính thân thể cũng đã thay đổi.
"Muội vẫn là Lăng nhi của huynh" Tô Khinh Lăng gật gật đầu "Thật đó, muội cũng tên là Tô
Khinh Lăng". Thật trùng hợp, nhưng số phận cũng vì thế mà an bày nàng đến đây thay thế
cho Tô Khinh Lăng trước kia.
Tô Long Ngạo nghe thấy nàng nói như thế, biểu cảm liền thay đổi, không còn trầm trọng như
vừa rồi. Có lẽ thật sự là do vận mệnh an bài khiến cho Lăng nhi này đến thay thế đường muội
của hắn. Thế nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, Lăng nhi trước kia sống quá mệt mỏi, luôn cự tuyệt người ngoài tác động đến mình. Từ sau khi Lăng nhi này xuất hiện thì nàng đã thay đổi toàn bộ cuộc sống của Nhàn quận chúa. Có lẽ đây cũng chính là điều Lăng nhi quận chúa trước kia mong muốn.
Nghĩ đến đây, trên mặt Tô Long Ngạo cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười. Đúng vậy, hắn lo
lắng rối rắm làm gì? Nàng cùng đường muội của mình có gì khác nhau đâu, cho dù như thế
nào đi nữa thì nàng cũng chính là muội muội của mình.
"Lăng nhi, quê hương của muội thật sự kỳ lạ như vậy sao?" Không còn rối rắm với vấn đề
thân phận của Tô Khinh Lăng nữa, Tô Long Ngạo lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với quê nhà của nàng.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn nhau, đều hiểu được Tô Long Ngạo đã chấp nhận chuyện xuyên không này. Biểu tình của hai người của thoải mái hơn không ít, thậm chí nàng cũng bắt đầu tươi cười.
"Đương nhiên là rất kỳ lạ, huynh cũng không thấy bọn muội đến đây như thế nào sao?"
Lời nói của Tô Khinh Lăng khiến cho Tô Long Ngạo nhớ đến chiếc hộp kỳ lạ kia, không khỏi hỏi ra nghi vấn của mình:
"Lăng nhi, chiếc hộp kia là gì vậy? Sao mọi người có thể xuất hiện từ bên trong đó?" Tô
Long Ngạo thậm chí còn nghĩ đó là một thứ gì đó có thể di chuyển giữa thế giới này đến thế giới khác.
"Hoàng bá bá, đó là chiếc xe " Hạ Thiếu Lăng giành giải thích trước.
Chương 41: Hoàng đế lần đầu nhìn thấy xe
Đám người Tô Long Ngạo vừa đến ngự hoa viên liền nhìn thấy một đại đội người trong cung
vây xung quanh chiếc xe jeep, dùng ánh mắt tò mò xen lẫn sợ hãi nhìn nó.
Tô Khinh Lăng nhịn không được mà bật cười. Cổ nhân thật đúng là đáng yêu!
"Hoàng thượng giá lâm!" Không biết ai mắt tinh nhìn thấy Tô Long Ngạo liền cất tiếng hô.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống hành lễ.
"Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..."
"Tất cả đứng lên đi" Tô Long Ngạo giơ tay.
Thị vệ cùng thái giám đều bất an đứng lên.
"Lăng nhi, cái này..." Tô Long Ngạo nhìn Tô Khinh Lăng, hắn rất hứng thú với chiếc hộp mà
bọn họ gọi là chiếc xe này.
"Hoàng huynh đừng vội, nhìn muội nè" Tô Khinh Lăng nhếch miệng cười, sau đó đi đến
chiếc xe jeep.
Ngự Lâm quân cùng thái giám đều mơ hồ biết nữ tử xinh đẹp này chính là Nhàn vương, à
không, là Nhàn quận chúa của bọn họ. Tuy rằng chẳng biết tại sao dung mạo của Nhàn quận
chúa lại thay đổi nhưng những câu chuyện của nàng đã thâm nhập vào sâu tận đáy lòng bọn
họ.
Nàng rất đặc biệt, cho dù làm chuyện gì thì tác phong vẫn luôn không thay đổi. Người dân
Nam Diệu quốc đều biết đến tiếng tăm của nàng, cho nên giờ phút này bọn họ cũng nín thở
nhìn Tô Khinh Lăng đang đi về phía chiếc xe kia.
Tô Khinh Lăng không ngồi vào ghế lái mà là mở cửa sau của xe, nhìn thấy những chiếc túi
vẫn còn bên trong liền mỉm cười. Những thứ đơn giản ở hiện đại này cũng đủ khiến cho
hoàng huynh kinh ngạc rồi. Nàng cầm những thứ đó trên tay, sau đó quay đầu gọi con trai và chồng:
"Phu quân, con trai thân yêu, mau đến cầm giúp mẹ"
Cha con Hạ Tư Lạc nghe thấy liền đi đến cầm lấy những thứ đó.
"Đây là gì vậy?" Quả nhiên, Tô Long Ngạo nhìn thấy những chiếc túi trên tay cha con Hạ Tư Lạc liền cảm thấy tò mò.
"Một vài thứ lặt vặt" Hạ Tư Lạc nói.
Tô Long Ngạo vẫn là vẻ mặt tò mò, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những chiếc túi kia giống
như muốn trừng chết chúng nó.
"Hoàng bá bá, hồi cung rồi Tiểu Lăng sẽ giới thiệu cho người biết" Hạ Thiếu Lăng vỗ vỗ
chiếc túi trong tay, nói với Tô Long Ngạo.
Tô Long Ngạo gật gật đầu.
"Hoàng bá bá nhìn kìa, mẹ sắp chạy xe đó" Hạ Thiếu Lăng đột nhiên lại hô lên.
Tô Long Ngạo ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy Tô Khinh Lăng đã trèo lên ghế trước, hai tay
mò mẫm gì đó bên trong, sau đó nàng đặt tay lên một chiếc vòng tròn màu đen (1).
(1) Tay lái.
"Tiểu Lăng, mẫu thân con đang làm gì vậy?" Tô Long Ngạo quyết định quay đầu hỏi Hạ
Thiếu Lăng thay vì hỏi đại sư huynh khối băng của mình.
"Hoàng bá bá, mẫu thân đang chỉnh tay lái đó, xe sẽ chạy ngay bây giờ"
"À..." Tô Long Ngạo gật gật đầu, nhưng thật ra vẫn rất mê mang.
Ngay lúc hắn gật đầu, chỉ nghe thấy thanh âm "rườm rườm" đột nhiên vang lên khiến mọi
người giật nảy mình. Ngự Lâm quân nhanh chóng giơ vũ khí trong tay về phía chiếc hộp kỳ
quái kia.
Biểu cảm của Hạ Tư Lạc vẫn rất lạnh lùng, nhưng Hạ Thiếu Lăng lại ôm bụng cười ha hả.
Những người này thật thú vị, nhưng nó đã quên rằng nếu như nó không có xuyên không đến
hiện đại thì nó cũng sẽ không khác gì bọn họ.
Sau khi Tô Long Ngạo cả kinh liền trấn định lại, bởi vì hắn nhìn thấy biểu cảm của cha con
Hạ Tư Lạc vẫn rất bình thường, giống như thanh âm của chiếc xe kia chẳng có gì khác lạ.
Hắn dằn lòng nhìn Tô Khinh Lăng, không biết nàng làm cái gì mà thứ kỳ quái được gọi là
chiếc xe kia lại có thể di chuyển chầm chậm về phía trước.
"Chạy... chạy..." Tô Long Ngạo còn chưa lên tiếng, Ngự Lâm quân cùng thái giám xung
quanh đã kinh ngạc thốt lên, nhìn thấy chiếc xe chạy dần về phía mình liền nháo nhào lùi về
phía sau.
"Đây là quái vật gì vậy?" Còn có người kinh hãi.
Hạ Thiếu Lăng lại bật cười, cười đến bụng cũng trướng đau.
Ngay cả Hạ Tư Lạc cũng không nhịn được mà hơi nhếch môi, bị một màn trước mặt làm cho
vui vẻ.
"Nó thật sự di chuyển..." Tô Long Ngạo đưa tay chỉ vào chiếc xe kia, nói một cách ngạc
nhiên.
"Hoàng bá bá, đó là xe, đương nhiên có thể di chuyển nha" Hạ Thiếu Lăng nói.
"Nhưng làm sao nó có thể di chuyển được?" Tô Long Ngạo vẫn cảm thấy thật không thể
tưởng tượng nổi. Tuy rằng Lăng nhi có nói bên trong chiếc xe kia có máy móc được vận
hành bằng nhiên liệu gì đó, nhưng hắn vẫn không cách nào lý giải được.
Hạ Thiếu Lăng nhìn vẻ mặt khó hiểu của hoàng bá bá mình, miệng nhếch lên nhưng vẫn
không tiếp tục giải thích. Cho dù có giải thích thế nào thì hắn cũng sẽ không thể hiểu nổi.
"Thật sự là không thể tưởng tượng nổi" Tô Long Ngạo nhìn Tô Khinh Lăng điều khiển chiếc
xe chạy vòng quanh bồn hoa, lại càng ngạc nhiên bội phần.
Tô Khinh Lăng ở trên xe nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của Tô Long Ngạo liền mỉm cười.
Sau đó điều khiển xe chạy đến trước mặt Tô Long Ngạo, ngừng lại, mở cửa xe nhảy ra ngoài.
"Hoàng huynh, huynh thấy sao? Có phải rất thần kỳ không?" Nàng nhìn thấy Ngự Lâm quân
cùng thái giám đều mang vẻ nghẹn họng trân trối, ánh mắt bọn họ giống như người địa cầu
nhìn thấy quái vật ngoài hành tinh.
"Quả thật rất thần kỳ" Tô Long Ngạo gật đầu "Huynh chưa bao giờ nhìn thấy một thứ thần kỳ
như vậy" Hắn lại càng thấy tò mò với cái thế giới kia của Lăng nhi, chiếc xe trước mắt đã kỳ
diệu như thế, không biết những thứ khác sẽ còn có gì khó tưởng tượng hơn nữa?
Chương 42: Thích Gia đại sư
Lãnh Thanh Thu đang điều khiển chiếc xe màu lam mới mua của mình, nhưng không ngờ
trong lúc chờ đèn giao thông lại nhìn thấy cả nhà họ Tô trong một chiếc BMW do Tô Mặc
Phong lái, nhìn vẻ mặt bọn họ dường như có chút lo âu.
"Chẳng lẽ bọn họ dang đi tìm Tô Khinh Lăng?" Lãnh Thanh Thu nghĩ thầm trong lòng, sau
đó nhanh chóng điều khiển xe của mình đuổi theo sau.
Chiếc xe chở người nhà họ Tô chạy ra vùng ngoại ô, điều này khiến cho Lãnh Thanh Thu
cảm thấy rất bực bội. Mặc dù đối với chuyện biến mất quỷ dị của cả nhà Tô Khinh Lăng có
rất nhiều người làm chứng, thậm chính ngay cả chính cô ta cùng Jaymond cũng nhìn thấy,
nhưng cô ta cảm thấy chuyện này quá huyền diệu, người ngoài khó có thể tiếp nhận. Cô ta lại
nhớ đến chuyện cả nhà Tô Khinh Lăng đều có công phu gì đó liền cảm thấy rất kỳ quặc.
Chiếc xe nhà họ Tô cuối cùng cũng chạy đến một ngôi chùa vắng lặng ở vùng ngoại ô, mặc
dù ít người đến nhưng nhan khói luôn ngập tràn. Nghe nói vị đại sư trụ trì nơi này rất lợi hại.
Thế nhưng người nhà họ Tô đến ngôi chùa này để làm gì?
Lãnh Thanh Thu cũng dừng xe, sau đó lặng lẽ theo đuôi bọn họ vào trong chùa. Cô ta không
dám đi quá gần, đành phải dừng lại mua một bó nhang trước cổng, kéo chiếc mũ trùm thấp
xuống, giả dạng thành một khách hành hương bình thường.
"Xin hỏi đại sư trụ trì Thích Gia có ở đây không?" Tô Diệu Đức đến gần một chú tiểu nhỏ,
hỏi.
Chú tiểu nhìn thấy bọn họ ăn bận lịch sự, liền cúi đầu chào rồi nói:
"Các vị thí chủ muốn gặp trụ trì sao? Để tôi đi vào báo với sư phụ một tiếng"
Đám người Tô Diệu Đức vừa nghe thấy liền mỉm cười, cũng học theo bộ dạng của chú tiểu,
khom khom lưng cúi chào hắn.
"Vậy làm phiền người"
"Các vị thí chủ xin chờ một chút" Chú tiểu cúi đầu, sau đó xoay người đi vào trong.
Cả nhà Tô Diệu Đức nhìn thấy chú tiểu rời khỏi, trong lòng vừa kích động lại vừa bất an.
"Diệu Đức, vị đại sư này có thể giúp chúng ta hay không?" Bạch Linh Lung khó nén sự bất
an trong lòng mình, bà nắm chặt tay chồng hỏi. Bọn họ luôn nghĩ rằng cả nhà Lăng nhi đã
quay lại cổ đại, nhưng nếu như không thể trở lại hiện đại được thì làm sao đây?
"Mẹ đừng lo lắng, con tin rằng cả nhà Lăng nhi sẽ không có chuyện gì đâu" Tô Mặc Thần
nhìn thấy mẹ mình luôn bị lo âu phiền rầu quấy rầy sau khi cả nhà em gái biến mất, nhịn
không được liền lên tiếng khuyên nhủ.
"Cả nhà Lăng nhi cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì. Mà đại sư Thích
Gia lại là cao tăng đắc đạo, ông ấy nhất định sẽ giúp chúng ta" Tô Mặc Phong cũng lên tiếng
khuyên răn.
Tô Diệu Đức thì nắm chặt tay vợ, cũng gật gật đầu.
Chú tiểu vừa rồi nhanh chóng quay lại.
Cả nhà Tô gia nhìn hắn ta một cách lo lắng, hỏi: "Trụ trì có muốn gặp chúng tôi không?"
Chú tiểu gật gật đầu, đưa tay làm tư thế mời bọn họ.
"Các vị thí chủ, xin mời đi theo tôi"
"Đa tạ" Cả nhà họ Tô đều nhìn nhau, sau đó hưng phấn đi theo sau lưng chú tiểu.
Sau khi bọn họ đi vào trong, Lãnh Thanh Thu đội mũ trùm mới xuất hiện. Cô ta nhìn bọn họ
đi vào thì lại càng khó hiểu. Bọn họ đến chùa mà lại không thấy đốt hương bái Phật, lại muốn
gặp mặt đại sư trụ trì, rốt cuộc là tại sao?
Cô ta nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là lặng lẽ đi theo.
"Sư phụ, các vị thí chủ đã tới" Chú tiểu dẫn bọn họ tới bên ngoài thiện phòng của trụ trì.
"Vào đi"
Nghe thấy thanh âm có lực bên trong thiện phòng truyền ra, chú tiểu lúc này mới đẩy cửa, ý
bảo cả nhà họ Tô có thể đi vào.
Tô Diệu Đức gật gật đầu với chú tiểu, sau đó cất bước đi vào liền nhìn thấy đại sư Thích Gia
đang ngồi một chỗ, bộ dáng giống như đang niệm Phật.
"Đại sư, đã làm phiền rồi" Cả nhà đều cúi đầu chào.
Đại sư Thích Gia kia lúc này mới mở to mắt, trong hai tròng mắt đen lộ ra tia sáng sáng rực,
giống như có thể nhìn thấu tâm tư mọi người.
"Tô thí chủ, chúng ta lại gặp mặt"
"Đúng vậy, lần này Diệu Đức lại đến làm phiền đại sư" Tô Diệu Đức mỉm cười. Cả nhà họ
Tô quả thật rất có duyên với vị đại sư này, khi ông mới mười mấy tuổi đã được đại sư cứu
một lần, sau đó Mặc Phong cùng Mặc Thần cũng được đại sư chỉ điểm vài điều.
"Các vị thí chủ ngồi đi" Đại sư Thích Gia cũng lộ ra nụ cười hiền lành, đưa tay bảo bọn họ
ngồi xuống.
"Cám ơn đại sư"
"Tô thí chủ, mọi người đến đây hôm nay chính là muốn hỏi tôi về thiên kim của mình đúng
không?" Cả nhà Tô gia chưa mở miệng nhưng đại sư đã đi trước vạch trần.
"Đúng là vậy, đại sư quả thật liệu sự như thần" Bọn họ vừa nghe thấy lời nói của đại sư
Thích Gia liền thở phào, xem ra bọn họ không đến sai chỗ.
"Đại sư, cả nhà con gái tôi mấy ngày trước đột nhiên biến mất một cách kỳ dị, không biết đại
sư có thể chỉ điểm cho gia đình tôi một chút không?" Tô Diệu Đức chắp tay, cung kính hỏi.
Đại sư Thích Gia vuốt vuốt chòm râu, nhìn cả nhà Tô Diệu Đức, biểu cảm vô cùng bí hiểm.
"Các vị thí chủ không phải đã đoán ra cả nhà con gái mình đi đâu rồi sao?"
"Ý đại sư là?" Cả nhà họ Tô đưa mắt nhìn nhau, trong lòng lại như hiểu rõ. Thì ra cả nhà
Lăng nhi thật sự đã trở lại cổ đại.
Chương 43: Ngoài ý muốn xuất hiện một nhóm người
Mười lăm, đêm trăng tròn.
Bần trời tối thâm trầm khiến cho người khác say mê, trăng tròn như một chiếc bánh xe treo
trên bầu trời chiếu rọi một góc tối đen. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, gió đêm nổi
lên, từng nhánh cây nhỏ của gốc cổ thụ già trong chùa khẽ lay động.
Trên chiếc bàn đá xanh trong đại viện, đại sư Thích Gia ngồi trên đệm cói, bên cạnh là hai
chú tiểu, mà người nhà họ Tô thì đứng giữa vòng tròn vừa được vẽ ra, trên vầng trán tràn đầy
vẻ dứt khoát.
"Các vị thí chủ đã suy nghĩ kỹ chưa?" Đại sư Thích Gia nhìn bọn họ, trong mắt một mảnh
sáng ngời.
"Đại sư, xin mời" Cả nhà họ Tô đồng thanh lên tiếng.
Đại sư Thích Gia gật gật đầu, sau đó miệng bắt đầu lẩm bẩm.
Trong tiếng niệm kinh của đại sư, ánh trăng càng thêm sáng ngời, sau đó một tia sáng màu
vàng chợt hiện lên bao vây cả nhà Tô Diệu Đức.
Bọn họ nhìn nhau, trong lòng đều biết bọn họ ngay lập tức có thể đến thế giới của con rễ.
Tia sáng kia càng lúc càng sáng, hoàn toàn che dấu thân thể của bọn họ.
Đại sư Thích Gia đứng lên, gật gật đầu.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị thuận lợi rời đi thì không ngờ một bóng dáng dùng tốc độ cực nhanh
tiến vào.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian